20/11 NHỚ VỀ ƯỚC MƠ CỦA MÌNH
Sáng nay đọc được trong cuốn sách “Nhà giả kim” – Paul Coelho một đoạn mình thấy khá tâm đắc: Vận mệnh chính là điều mà ta luôn luôn muốn đạt được. Khi còn trẻ ai ai cũng biết vận mệnh mình là gì. Trong đoạn đời này mọi sự đều đơn giản và người ta dám mơ mộng đủ thứ về những điều họ muốn làm trong đời. Nhưng rồi, theo thời gian, một sức mạnh thần bí sẽ tìm cách thuyết phục rằng con đường đời như ta mơ ước sẽ không thể nào thực hiện được đâu”.
Những ngày này đang sát đến ngày nhà giáo VN 20/11, mình sực nhớ về ước mơ của mình. Từ thuở cắp sách đến trường đến những năm tháng học cấp ba, mình luôn có ước mơ mãnh liệt rằng mình sẽ trở thành giáo viên và người truyền cảm hứng cho mình chính là cô Hạnh – cô giáo dạy toán cấp 1 của mình. Mình thần tượng cô – một nhà giáo đẹp từ tâm tính đến ngoại hình, cô truyền lửa, niềm đam mê với môn toán cho mình và bao lứa học trò. Mình cố gắng học để có thể trở thành người giống như cô.
Nhưng rồi theo thời gian, mình xa dần ước mơ của mình. Mình tự thuyết phục mình bằng một số lý do rằng mình không hợp với nghề sư phạm. Trước tiên, vì nhà mình không có tiền cũng không có quan hệ, nếu học sư phạm thì ra trường làm sao có đủ mấy trăm triệu để xin việc, chạy biên chế. Tiếp nữa là nghề giáo cũng không như mình tưởng, vì chất lượng đào tạo theo mình thấy cũng chưa được tốt. Nhưng thực chất lý do sâu xa đó là vì mình thấy mình thiếu rất nhiều thứ để trở thành cô giáo, trong đó thiếu nhất là sự tự tin.
Sự thiếu tự tin theo mình từ bé đến thời điểm hiện tại và nó đã cản trở việc mình phát triển và thực hiện mơ ước của mình nhiều lần. Nó theo mình mỗi khi mình đi học, đi xin việc hay đứng trước những lựa chọn, quyết định lớn của cuộc đời như lấy chồng, nuôi dạy con...Mình luôn có cảm giác rằng cuộc sống của mình nhàm chán và không được sắc màu và ý nghĩa như người ta. Mình luôn so sánh và ghen tị với người khác mặc dù không nói ra. Mặc cảm và sự tự ti nó được nuôi lớn dần trong bản thân và mình nhận ra những người thân, gia đình của mình cũng đang phải chịu hậu quả của việc đó. Hậu quả mình đang gặm nhấm đó là con lớn của mình cũng kém tự tin y chang mẹ. ĐÓ LÀ NỖI ĐAU MÌNH KHÔNG MONG MUỐN NHẤT.
Vậy giờ làm sao để mình thoát khỏi nỗi đau này. Cô giáo hiện tại của mình nói: Giải pháp chả nằm ở đâu xa, ở chính trong bản thân mình thôi. Bản thân mình nếu dám sống hết mình, cháy với đam mê của mình, dù chỉ một lần thôi hãy sống trọn vẹn theo đúng nghĩa thì hơn ai hết, ngọn lửa đam mê đó sẽ được truyền sang cho con mình và con mình sẽ sống một cuộc đời rực lửa với khát khao và năng lượng tuổi trẻ. Vì vậy mình chọn cách sống CHIA SẺ VÀ LAN TỎA. Mình đang, sẽ và tiếp tục chia sẻ những trải nghiệm của mình, những kiến thức mình thu lượm được trên hành trình đồng hành cùng con. Mình có thể sẽ không là cô giáo chính thức đứng trên bục giảng. Nhưng mình sẽ làm những gì tốt nhất, để mình là cô giáo truyền cảm hứng trước hết cho hai đứa con của mình, để hai đứa tự tin theo đuổi ước mơ và cháy hết mình với cuộc sống.
P/S: mình đang tìm bạn cho con để cùng lập nhóm học tập, thi đua cùng tiến bộ. Mẹ nào có con trong độ tuổi 4-8 tuổi cũng muốn tìm bạn cho con thì nhắn tin mình nhé. Chúng ta sẽ tiến chậm mà chắc.
Cảm ơn cả nhà đã lắng nghe chia sẻ của mình.